Nguyên tác: HỎNG DUYÊN
Đã một lần duyên phải hỏng rồi
Bây giờ tính nữa hoặc nên thôi?
Gái tơ hơ hớ không đùa bởn
Già xộn nhăn nheo rộn kéo lôi
Muốn chọn hai mươi thua sức trẻ
E nhằm tám chục khổ thân tôi
Bâng khuâng trước mắt còn lo nghĩ
Muốn hỏi thi nhân giải hộ lời.
Bài họa 1: LẤY TÁM MÀ CHI?
Lỡ duyên thuở trước chuyện qua rồi
Nay cảm thế nào lại muốn thôi?
Lúc trẻ nghiêm trang trai tráng ngán
Khi già chộn rộn lộn phèo lôi
Chọn hai có thể là bầu bạn
Lấy tám mà chi chỉ chúa tôi!
Mỗi lượt ôm đàn* ôm một mối
Hãy suy cho chính kẻo…! Đôi lời.
————————
*Ôm đàn: Chuyện lấy chồng; mượn từ trong bài Tự tình 3 của bà Hồ Xuân Hương.
Bài họa 2: LỬA ĐÂU ĐỂ BẬU TÔI?
Lứa đôi đâu phải gảy thì rồi
Dung diện chưa tàn khó thể thôi
Trẻ chẳng gió trăng đâu kẻ bám
Già mà hoa bướm lắm người lôi
Bảy mươi hương ấy còn bầu bạn
Tám chục lửa đâu để bậu tôi?
Còn nợ còn duyên còn dịp gặp
Thi nhân ắt sẽ…! Có vài lời.
———-